<div style="border-radius: 25px; padding: 8px; border: 2px solid#29220A; word-wrap: break-word;"> 14. Đền thờ đen: tử vong
Bàn tay Chử Toái Bích ấn gương mặt quỷ xấu xí về lại khe hở hẹp hòi, tiếng xương gãy răng rắc nghe rõ mồn một trong đêm thanh vắng.
Mặt quỷ vặn vẹo cực độ, trong mắt tràn đầy khiếp sợ. Sau đó, chiếu được trải lại như cũ không chút kiêng dè. Mặt quỷ không tạo ra sự sát thương còn chịu uất ức.
“Hoàn hồn.”
Chử Toái Bích hỏi sát bên tai, thực sự rất gần, hơi thở ấm áp phả vào mang tai nhạy cảm khiến cho Cao Yến khẽ rụt vai. Cậu phát hiện ra tư thế cả hai hết sức mờ ám, cả người cậu được Chử Toái Bích ôm trọn vào ngực.
Cao Yến nhớ rõ tư thế này được dân mạng gọi là ‘ôm từ sau lưng sến sẩm’, người được ôm sẽ trông vô cùng nhỏ nhắn xinh xắn, khoảng cách đặc biệt thân mật, vừa vặn tóc mai chạm vành tai.
Cánh tay khẽ động, Cao Yến toan đứng dậy, Chử Toái Bích thì lùi lại, cái ôm kẻ trước người sau kéo dài chưa quá một phút. Cao Yến ngoái nhìn Chử Toái Bích.
Chử Toái Bích hết sức thản nhiên, nằm xuống chiếu của hắn. Chiếu ngắn nên cặp chân dài duỗi thẳng ra tatami.
Hắn nói: “Một số âm thanh ma quỷ có thể mê hoặc con người. Hiện tại cậu là tân thủ, lại là lần đầu tiếp xúc nên mới. Qua hai ba phó bản nữa, dù là yêu ma trên núi cũng không làm gì được cậu.”
Cao Yến bặm môi, cậu biết những tiếng ma quỷ có khả năng mê hoặc.
Thí dụ như Hashihime* dụ đàn ông đuối nước trong truyền thuyết Quốc đảo, yêu ma quỷ quái trên núi trong truyền thuyết yêu quái Hoa Hạ cùng với tiên cá phương Tây.
Hashihime đọc thêm tại
“Cảm ơn.”
Chử Toái Bích: “Cậu dịch chiếu qua đây, ngủ ở bên này, tránh bị đánh thức lần nữa.” Ngưng một lát, đoạn hắn nói thêm: “Cậu ngủ không được ngon giấc nhỉ, mai còn bận việc bên ngoài chớ để ảnh hưởng”
Nhắc tới chuyện này, Cao Yến cũng ngại từ chối. Thực sự chất lượng giấc ngủ của cậu rất tệ, bởi vì làm thêm kiếm sống từ khi ít tuổi, thành ra hiện tại suy nhược thần kinh.
Cậu dịch chiếu qua, sát sàn sạt với Chử Toái Bích, khe hở giữa hai chiếc chiếu mảnh như sợi tóc.
Cao Yến ngoái lại nhìn khe hở trên tatami, hơi hơi nhíu mày.
Bên dưới cái khe đen kịt, chẳng biết còn chứa thứ gì gớm ghiếc, dù không ngủ vẫn thấy sợ cái vết nứt kia.
Lúc này Chử Toái Bích lăn qua chiếu cậu, sau đó vỗ vỗ vị trí của hắn: “Ngủ chỗ tôi đi, không có thứ gì bẩn cả.”
Cao Yến thấp giọng nói: “Tôi không cần anh đặt mình vào thế nguy hiểm để bảo vệ tôi.”
Chử Toái Bích bất động hồi lâu, chờ lúc Cao Yến cúi đầu định thôi, bỗng nhiên nhoáng cái trước mắt, Chử Toái Bích đè cậu xuống chiếu, phủ phục ở trên người cậu, gương mặt ý cười chọc tức.
Nhưng chỉ hai giây hắn đã tách ra, Cao Yến cũng thu lại nắm tay và chân đang tính cử động.
“Anh bạn nhỏ này, làm tiền bối dẫn dắt cậu, thì việc bảo vệ khi cần là trách nhiệm. Mặt khác, nếu đây là nguy hiểm thì tôi đã chết hơn vạn lần từ lâu rồi.” Chử Toái Bích nghiêng đầu nhìn Cao Yến: “Đừng thương xót tiền bối, hoan nghênh nhiệt tình lợi dụng.”
Đầu lưỡi lướt qua hàm răng trên cùng với răng nanh, tựa như nếm mùi máu tươi, Chử Toái Bích nghĩ thầm, lợi dụng càng hăng càng triệt để, đến lúc thu hồi cả vốn lẫn lời có thể nói có sách mách có chứng, không cần nể nang.
Cao Yến nheo nheo mắt, bình tĩnh đáp lại: “Năm nay tôi 22 rồi, cũng không nhỏ.”
Chử Toái Bích thuận miệng trả lời: “Cởi ra tôi nhìn thử xem.”
Cao Yến: “……” Lão lưu manh.
Chử Toái Bích: “Đùa chút thôi, giờ ngủ đi.”
Cao Yến nằm xuống chiếu của Chử Toái Bích, tựa như còn đọng một chút hơi ấm cùng mùi thuốc lá nhàn nhạt, cũng không khó chịu. Trong lúc mơ mơ màng màng màng Cao Yến còn nghĩ, với các “bạn nhỏ” khác, liệu Chử Toái Bích có chăm sóc như vậy không?
Hôm sau tỉnh lại, không có thương vong, mười một người chơi đều đến nhà ăn dùng bữa sáng đúng giờ.
Cô nàng bận kimono vẫn cười lễ phép khéo léo như cũ, giống y xì đúc nụ cười hôm qua. Quan sát lúc lâu sẽ thấy kỳ quái, mơ hồ nảy sinh cảm giác sợ hãi.
Du Tiểu Kiệt thẫn thờ chọt miếng giăm bông, lầm bà lầm bầm: “Từ khi vào game, bữa sáng xa cách ba bốn năm nay đã quay trở lại. Trò chơi Thần linh tốt, thần linh trò chơi hay, trò chơi thần linh giúp chúng ta ngủ sớm dậy sớm, ba bữa một ngày, đúng giờ đúng giấc, không bị mất ngủ. Tôi đây thoát khỏi sinh hoạt cấp thấp, linh hồn thăng hoa……”
Cao Yến kinh ngạc liếc nhìn Du Tiểu Kiệt, từ lúc cậu ta ngồi xuống đến khi ăn xong, luôn miệng lải nhải không ngớt.
Vốn từ sao mà phong phú quá thể vậy? Nghe thì không phải hờn giận, mà đang tung hường cho game.
Du Tiểu Kiệt ăn xong, tinh thần phấn chấn lại, quay sang ra vẻ bí ẩn hỏi Cao Yến: “Tối qua hai anh có gặp đồ gì dơ không?”
Cao Yến ngừng lại: “Bên cậu gặp à?”
Du Tiểu Kiệt gật đầu lia lịa, xoa xoa cánh tay: “Tối qua tụi tôi liên tục nghe thấy giọng nói, hỏi xem cột vàng của Nanako có phải do tụi tôi trộm không, còn bảo tụi tôi phải trả, không trả được thì lột da róc xương…… Mẹ nó chứ, dạo này đến quỷ cũng biết ăn vạ, kiên quyết đổ vấy lên đầu tụi tui.”
Cao Yến: “Các cậu đuổi nó đi chứ?”
Du Tiểu Kiệt gãi gãi đầu: “Không. Tôi tìm mãi có thấy nó đâu, đành coi như chẳng nghe thấy gì, cuối cùng ngủ mất tiêu.”
Ngủ mất? Cao Yến cạn lời, chắp tay kính nể.
“Chúng tôi cũng gặp, nở cái khe bên dưới chiếu tatami.”
Du Tiểu Kiệt nghe xong lập tức giậm chân, chửi rủa vài câu.
Cũng không thể trách cậu ta, ai nghe mà chả thấy hãi, con quái kia thì thầm bên tai cả đêm, chỉ cách một lớp chiếu mỏng, nghĩ lại cũng khiếp.
Đường Tắc: “Sáng nay Tiểu Kiệt thuật lại tôi nghe, Nanako mất chiếc cột vàng, lột da róc xương rồi đưa tới đền thờ đen, ngàn người giẫm, vạn người rủa.”
Mặt quỷ dưới khe có nhắc tới rút sống lưng, người chơi bị coi là kẻ trộm sẽ bị lột da róc xương, nhưng hẳn là nó không thể tự mình ra tay mới phải.
Bên cậu có Chử Toái Bích, còn có thể nói bình an vô sự. Ấy nhưng ngay cả phía Du Tiểu Kiệt cũng chỉ bị dọa chứ không có thương tổn gì.
Điều này đủ để chứng mình, con quỷ trong khe chiếu tatami không thể đả thương người chơi.
Ma nữ lóc xương sống hẳn là để chỉ Nanako.
Cô ta là boss của game, hơn nữa còn bị mất đi cột vàng bảo bối, cô ta ra tay âu cũng hợp tình hợp lý.
Rút xương sống xong sẽ bị ném vào đền đen…… Đền thờ màu đen.
Cao Yến: “Đi tìm đền thờ đen trước, để xem có chút gợi ý nào không.”
Đường Tắc gật đầu: “Tôi cũng nghĩ vậy.”
Vì thế xác định nhiệm vụ hôm nay, Đường Tắc và Du Tiểu Kiệt một đội, đội kia gồm có Cao Yến cùng Chử Toái Bích, chia thành hai ngả ra ngoài tìm đền thờ đen.
Thị trấn thật sự tĩnh lặng, không ít nhà cửa nhưng lại chẳng thấy dù nửa bóng người. Thời tiết tháng 7 song hoa anh đào chưa hề tàn lụi, cánh hoa phất phơ trên không, xinh đẹp kiều diễm.
Chử Toái Bích nhìn hoa anh đào tươi tốt, bỗng nhiên nói: “Có một truyền thuyết về loài hoa này, hoa đào nở càng rực rỡ, hết mùa mà chưa úa tàn là bởi bên dưới gốc cây chôn rất nhiều thi thể. Hấp thu dinh dưỡng từ xác chết nên hoa anh đào bung nở yêu kiều.”
Cao Yến: “Anh đang dọa tôi sao?”
Chử Toái Bích hỏi lại: “Có cần ôm không?”
Cao Yến: “……” đúng là cợt nhả hết mức. “Tôi biết truyền thuyết này.” Cho nên chắc chắn không dọa được đâu.
Chử Toái Bích thản nhiên đáp lại, chỉ qua một phía rồi bảo: “Đền thờ màu đen.”
Cao Yến nhìn theo, quả nhiên trông thấy xa xa giữa những tán hoa anh đào sum suê, có một ngôi đền màu đen. Hai người đi tới, men theo con đường trải đá hướng lên đỉnh núi, cuối cùng cũng thấy đền thờ đen.
Đây là một ngôi đền điển hình của quốc đảo, cổng đền (cổng Torii), chú liên thừng shimenawa, bồn nước thanh tẩy temizuya... đều đầy đủ, khu vực từ tham đạo (sando - con đường dẫn từ cổng Torii) đến thần xã, kiến trúc rất bình thường, thế nhưng cả tòa thần điện lại mang màu đen bất thường.
Cao Yến cùng Chử Toái Bích xuyên qua tham đạo, tiến vào đền đen kì dị. Chử Toái Bích vừa đi vừa nói: “Có đền thờ hữu thần, những cũng có đền ngược lại, chỉ thờ vong linh và bài xích tất cả hữu thần.”
Cao Yến nghĩ thầm, như vậy ngôi đền trước mặt hẳn là loại thứ hai.
Xung quanh đền thờ tĩnh lặng như tờ, không gió cũng chẳng thấy cánh đào rơi, không có cả tiếng chuông gió lanh canh. Tiếng chân hai người một trước một sau, nghe rõ mồn một.
Chử Toái Bích nói tiếp: “Quốc đảo chủ yếu theo Thần Đạo và Phật giáo, đền thờ thần đạo được gọi Thần xã, còn Phật giáo là đền chùa. Loại trước thờ thần, loại sau dùng để siêu độ vong linh.”
Thần Đạo phát triển hơn Phật giáo, nói như vậy, những nơi vẫn giữ hình thức gia tộc cai trị sẽ chọn xây dựng thần xã chứ không phải đền chùa miếu mạo, trừ khi người chết quá nhiều, bắt buộc phải xây đền thờ cúng vong hồn.
“Đền chùa thờ vong cũng có phân chia, có nơi để siêu độ, nhưng có nơi để trấn yểm. Ngôi đền trước mắt này, chắc chắn dùng để trấn yểm.” Chử Toái Bích dừng bước trước cửa chính điện, khóe môi mang ý cười nhưng ánh mắt lạnh như băng.
Cao Yến ngẩng đầu nhìn về phía đền thờ đen, cảm giác khó chịu dày đặc bao phủ lồng ngực, hỗn loạn khó hiểu, như thể một kẻ cô độc đứng trên bình nguyên trống trải trông ra tứ phía, mênh mông, hoảng hốt, hiu quạnh, hòa lẫn cảm giác hoang mang khó thể miêu tả.
Hai người tiến vào trong, chính điện thờ một pho tượng tướng quân samurai màu đen, đầu đội mũ giáp Kabuto, gương mặt bị che bởi chiếc mặt nạ móp méo. Trừ bức tượng ra thì trong điện trống rỗng, không có lư hương hay đèn nhang, vật dụng để tế bái.
Cao Yến tìm kiếm một lượt quanh chính điện trống trải nhưng chẳng thu hoạch được gì. Tới khi quay lại thì thấy Chử Toái Bích đang nhìn chằm chằm vào tường.
Sau một thoáng chần chừ, Cao Yến vươn tay chạm vào mặt tường, kinh ngạc phát hiện ra mặt tường nhẵn bóng như lụa, trong lòng bàn tay đột nhiên xuất hiện khí lạnh.
Thu ngón tay lại, thì khí lạnh kia cũng biến mất.
Cao Yến: “Tường này được xây bằng gì vậy?”
Chử Toái Bích cười đáp: “Da người, xương người.”
Bàn tay Cao Yến tay chợt khẽ rụt về, mi mắt giật giật đôi cái, cho dù can đảm đến mấy, nghe rằng ban nãy chính mình vừa chạm vào da và xương người vẫn thấy kinh hoàng.
“Hay là anh lừa tôi đấy.”
Thực chất cậu thừa biết rằng chất liệu xây tường đúng là có thể trộn lẫn da và xương người. Thứ nhất, cảm giác rất trơn trượt, thứ hai lạnh lẽo quá mức.
Mặt quỷ có nhắc đến việc lột da lóc xương, đưa đến đền đen để ngàn người dẫm, vạn người rủa, có điều ngôi đền trống rỗng, chẳng có nổi một thứ cổ quái.
Chỉ có bức tường màu đen, bậu cửa, phù hợp cho ngàn người dẫm.
A ——!!!
Tiếng thét thảm thiết đột ngột xé tan không gian tĩnh mịch, Cao Yến và Chử Toái Bích liếc nhìn nhau, đồng thời tìm đến nơi vang lên tiếng hét.
Vừa đi tới cửa liền thấy một người chơi đến từ Quốc đảo thất kinh chạy ra, trông thấy hai người Cao Yến thì tuôn một tràng lộn xộn, sau đó chỉ vào cửa chính thiên điện rộng mở.
Ngay đó có một thi thể bầy nhầy máu thịt, da bị lột bỏ, sau lưng rách toạc một vệt rất dài, xương sống bên trong biến mất.
Thi thể này chính là người chơi Quốc đảo còn lại.
Tác giả có lời muốn nói: Cao Yến mặt âm trầm: Ta thật sự không nhỏ.
Chử cẩu: Ta nhìn xem, ta xem xem, còn thật không nhỏ. Bảo bối lại đây nhìn xem, lại đây nhìn một cái, cái gì mới kêu thô lại trường.
Quá chơi lưu manh, khiến cho tác giả mãnh liệt không khoẻ, yêu cầu màu trắng chất lỏng bình phục tâm tình.
Bình luận rớt bao lì xì
</div>
Bàn tay Chử Toái Bích ấn gương mặt quỷ xấu xí về lại khe hở hẹp hòi, tiếng xương gãy răng rắc nghe rõ mồn một trong đêm thanh vắng.
Mặt quỷ vặn vẹo cực độ, trong mắt tràn đầy khiếp sợ. Sau đó, chiếu được trải lại như cũ không chút kiêng dè. Mặt quỷ không tạo ra sự sát thương còn chịu uất ức.
“Hoàn hồn.”
Chử Toái Bích hỏi sát bên tai, thực sự rất gần, hơi thở ấm áp phả vào mang tai nhạy cảm khiến cho Cao Yến khẽ rụt vai. Cậu phát hiện ra tư thế cả hai hết sức mờ ám, cả người cậu được Chử Toái Bích ôm trọn vào ngực.
Cao Yến nhớ rõ tư thế này được dân mạng gọi là ‘ôm từ sau lưng sến sẩm’, người được ôm sẽ trông vô cùng nhỏ nhắn xinh xắn, khoảng cách đặc biệt thân mật, vừa vặn tóc mai chạm vành tai.
Cánh tay khẽ động, Cao Yến toan đứng dậy, Chử Toái Bích thì lùi lại, cái ôm kẻ trước người sau kéo dài chưa quá một phút. Cao Yến ngoái nhìn Chử Toái Bích.
Chử Toái Bích hết sức thản nhiên, nằm xuống chiếu của hắn. Chiếu ngắn nên cặp chân dài duỗi thẳng ra tatami.
Hắn nói: “Một số âm thanh ma quỷ có thể mê hoặc con người. Hiện tại cậu là tân thủ, lại là lần đầu tiếp xúc nên mới. Qua hai ba phó bản nữa, dù là yêu ma trên núi cũng không làm gì được cậu.”
Cao Yến bặm môi, cậu biết những tiếng ma quỷ có khả năng mê hoặc.
Thí dụ như Hashihime* dụ đàn ông đuối nước trong truyền thuyết Quốc đảo, yêu ma quỷ quái trên núi trong truyền thuyết yêu quái Hoa Hạ cùng với tiên cá phương Tây.
Hashihime đọc thêm tại
[Để thấy đường dẫn. Vui lòng đăng kí thành viên tại đây]
“Cảm ơn.”
Chử Toái Bích: “Cậu dịch chiếu qua đây, ngủ ở bên này, tránh bị đánh thức lần nữa.” Ngưng một lát, đoạn hắn nói thêm: “Cậu ngủ không được ngon giấc nhỉ, mai còn bận việc bên ngoài chớ để ảnh hưởng”
Nhắc tới chuyện này, Cao Yến cũng ngại từ chối. Thực sự chất lượng giấc ngủ của cậu rất tệ, bởi vì làm thêm kiếm sống từ khi ít tuổi, thành ra hiện tại suy nhược thần kinh.
Cậu dịch chiếu qua, sát sàn sạt với Chử Toái Bích, khe hở giữa hai chiếc chiếu mảnh như sợi tóc.
Cao Yến ngoái lại nhìn khe hở trên tatami, hơi hơi nhíu mày.
Bên dưới cái khe đen kịt, chẳng biết còn chứa thứ gì gớm ghiếc, dù không ngủ vẫn thấy sợ cái vết nứt kia.
Lúc này Chử Toái Bích lăn qua chiếu cậu, sau đó vỗ vỗ vị trí của hắn: “Ngủ chỗ tôi đi, không có thứ gì bẩn cả.”
Cao Yến thấp giọng nói: “Tôi không cần anh đặt mình vào thế nguy hiểm để bảo vệ tôi.”
Chử Toái Bích bất động hồi lâu, chờ lúc Cao Yến cúi đầu định thôi, bỗng nhiên nhoáng cái trước mắt, Chử Toái Bích đè cậu xuống chiếu, phủ phục ở trên người cậu, gương mặt ý cười chọc tức.
Nhưng chỉ hai giây hắn đã tách ra, Cao Yến cũng thu lại nắm tay và chân đang tính cử động.
“Anh bạn nhỏ này, làm tiền bối dẫn dắt cậu, thì việc bảo vệ khi cần là trách nhiệm. Mặt khác, nếu đây là nguy hiểm thì tôi đã chết hơn vạn lần từ lâu rồi.” Chử Toái Bích nghiêng đầu nhìn Cao Yến: “Đừng thương xót tiền bối, hoan nghênh nhiệt tình lợi dụng.”
Đầu lưỡi lướt qua hàm răng trên cùng với răng nanh, tựa như nếm mùi máu tươi, Chử Toái Bích nghĩ thầm, lợi dụng càng hăng càng triệt để, đến lúc thu hồi cả vốn lẫn lời có thể nói có sách mách có chứng, không cần nể nang.
Cao Yến nheo nheo mắt, bình tĩnh đáp lại: “Năm nay tôi 22 rồi, cũng không nhỏ.”
Chử Toái Bích thuận miệng trả lời: “Cởi ra tôi nhìn thử xem.”
Cao Yến: “……” Lão lưu manh.
Chử Toái Bích: “Đùa chút thôi, giờ ngủ đi.”
Cao Yến nằm xuống chiếu của Chử Toái Bích, tựa như còn đọng một chút hơi ấm cùng mùi thuốc lá nhàn nhạt, cũng không khó chịu. Trong lúc mơ mơ màng màng màng Cao Yến còn nghĩ, với các “bạn nhỏ” khác, liệu Chử Toái Bích có chăm sóc như vậy không?
Hôm sau tỉnh lại, không có thương vong, mười một người chơi đều đến nhà ăn dùng bữa sáng đúng giờ.
Cô nàng bận kimono vẫn cười lễ phép khéo léo như cũ, giống y xì đúc nụ cười hôm qua. Quan sát lúc lâu sẽ thấy kỳ quái, mơ hồ nảy sinh cảm giác sợ hãi.
Du Tiểu Kiệt thẫn thờ chọt miếng giăm bông, lầm bà lầm bầm: “Từ khi vào game, bữa sáng xa cách ba bốn năm nay đã quay trở lại. Trò chơi Thần linh tốt, thần linh trò chơi hay, trò chơi thần linh giúp chúng ta ngủ sớm dậy sớm, ba bữa một ngày, đúng giờ đúng giấc, không bị mất ngủ. Tôi đây thoát khỏi sinh hoạt cấp thấp, linh hồn thăng hoa……”
Cao Yến kinh ngạc liếc nhìn Du Tiểu Kiệt, từ lúc cậu ta ngồi xuống đến khi ăn xong, luôn miệng lải nhải không ngớt.
Vốn từ sao mà phong phú quá thể vậy? Nghe thì không phải hờn giận, mà đang tung hường cho game.
Du Tiểu Kiệt ăn xong, tinh thần phấn chấn lại, quay sang ra vẻ bí ẩn hỏi Cao Yến: “Tối qua hai anh có gặp đồ gì dơ không?”
Cao Yến ngừng lại: “Bên cậu gặp à?”
Du Tiểu Kiệt gật đầu lia lịa, xoa xoa cánh tay: “Tối qua tụi tôi liên tục nghe thấy giọng nói, hỏi xem cột vàng của Nanako có phải do tụi tôi trộm không, còn bảo tụi tôi phải trả, không trả được thì lột da róc xương…… Mẹ nó chứ, dạo này đến quỷ cũng biết ăn vạ, kiên quyết đổ vấy lên đầu tụi tui.”
Cao Yến: “Các cậu đuổi nó đi chứ?”
Du Tiểu Kiệt gãi gãi đầu: “Không. Tôi tìm mãi có thấy nó đâu, đành coi như chẳng nghe thấy gì, cuối cùng ngủ mất tiêu.”
Ngủ mất? Cao Yến cạn lời, chắp tay kính nể.
“Chúng tôi cũng gặp, nở cái khe bên dưới chiếu tatami.”
Du Tiểu Kiệt nghe xong lập tức giậm chân, chửi rủa vài câu.
Cũng không thể trách cậu ta, ai nghe mà chả thấy hãi, con quái kia thì thầm bên tai cả đêm, chỉ cách một lớp chiếu mỏng, nghĩ lại cũng khiếp.
Đường Tắc: “Sáng nay Tiểu Kiệt thuật lại tôi nghe, Nanako mất chiếc cột vàng, lột da róc xương rồi đưa tới đền thờ đen, ngàn người giẫm, vạn người rủa.”
Mặt quỷ dưới khe có nhắc tới rút sống lưng, người chơi bị coi là kẻ trộm sẽ bị lột da róc xương, nhưng hẳn là nó không thể tự mình ra tay mới phải.
Bên cậu có Chử Toái Bích, còn có thể nói bình an vô sự. Ấy nhưng ngay cả phía Du Tiểu Kiệt cũng chỉ bị dọa chứ không có thương tổn gì.
Điều này đủ để chứng mình, con quỷ trong khe chiếu tatami không thể đả thương người chơi.
Ma nữ lóc xương sống hẳn là để chỉ Nanako.
Cô ta là boss của game, hơn nữa còn bị mất đi cột vàng bảo bối, cô ta ra tay âu cũng hợp tình hợp lý.
Rút xương sống xong sẽ bị ném vào đền đen…… Đền thờ màu đen.
Cao Yến: “Đi tìm đền thờ đen trước, để xem có chút gợi ý nào không.”
Đường Tắc gật đầu: “Tôi cũng nghĩ vậy.”
Vì thế xác định nhiệm vụ hôm nay, Đường Tắc và Du Tiểu Kiệt một đội, đội kia gồm có Cao Yến cùng Chử Toái Bích, chia thành hai ngả ra ngoài tìm đền thờ đen.
Thị trấn thật sự tĩnh lặng, không ít nhà cửa nhưng lại chẳng thấy dù nửa bóng người. Thời tiết tháng 7 song hoa anh đào chưa hề tàn lụi, cánh hoa phất phơ trên không, xinh đẹp kiều diễm.
Chử Toái Bích nhìn hoa anh đào tươi tốt, bỗng nhiên nói: “Có một truyền thuyết về loài hoa này, hoa đào nở càng rực rỡ, hết mùa mà chưa úa tàn là bởi bên dưới gốc cây chôn rất nhiều thi thể. Hấp thu dinh dưỡng từ xác chết nên hoa anh đào bung nở yêu kiều.”
Cao Yến: “Anh đang dọa tôi sao?”
Chử Toái Bích hỏi lại: “Có cần ôm không?”
Cao Yến: “……” đúng là cợt nhả hết mức. “Tôi biết truyền thuyết này.” Cho nên chắc chắn không dọa được đâu.
Chử Toái Bích thản nhiên đáp lại, chỉ qua một phía rồi bảo: “Đền thờ màu đen.”
Cao Yến nhìn theo, quả nhiên trông thấy xa xa giữa những tán hoa anh đào sum suê, có một ngôi đền màu đen. Hai người đi tới, men theo con đường trải đá hướng lên đỉnh núi, cuối cùng cũng thấy đền thờ đen.
Đây là một ngôi đền điển hình của quốc đảo, cổng đền (cổng Torii), chú liên thừng shimenawa, bồn nước thanh tẩy temizuya... đều đầy đủ, khu vực từ tham đạo (sando - con đường dẫn từ cổng Torii) đến thần xã, kiến trúc rất bình thường, thế nhưng cả tòa thần điện lại mang màu đen bất thường.
Cao Yến cùng Chử Toái Bích xuyên qua tham đạo, tiến vào đền đen kì dị. Chử Toái Bích vừa đi vừa nói: “Có đền thờ hữu thần, những cũng có đền ngược lại, chỉ thờ vong linh và bài xích tất cả hữu thần.”
Cao Yến nghĩ thầm, như vậy ngôi đền trước mặt hẳn là loại thứ hai.
Xung quanh đền thờ tĩnh lặng như tờ, không gió cũng chẳng thấy cánh đào rơi, không có cả tiếng chuông gió lanh canh. Tiếng chân hai người một trước một sau, nghe rõ mồn một.
Chử Toái Bích nói tiếp: “Quốc đảo chủ yếu theo Thần Đạo và Phật giáo, đền thờ thần đạo được gọi Thần xã, còn Phật giáo là đền chùa. Loại trước thờ thần, loại sau dùng để siêu độ vong linh.”
Thần Đạo phát triển hơn Phật giáo, nói như vậy, những nơi vẫn giữ hình thức gia tộc cai trị sẽ chọn xây dựng thần xã chứ không phải đền chùa miếu mạo, trừ khi người chết quá nhiều, bắt buộc phải xây đền thờ cúng vong hồn.
“Đền chùa thờ vong cũng có phân chia, có nơi để siêu độ, nhưng có nơi để trấn yểm. Ngôi đền trước mắt này, chắc chắn dùng để trấn yểm.” Chử Toái Bích dừng bước trước cửa chính điện, khóe môi mang ý cười nhưng ánh mắt lạnh như băng.
Cao Yến ngẩng đầu nhìn về phía đền thờ đen, cảm giác khó chịu dày đặc bao phủ lồng ngực, hỗn loạn khó hiểu, như thể một kẻ cô độc đứng trên bình nguyên trống trải trông ra tứ phía, mênh mông, hoảng hốt, hiu quạnh, hòa lẫn cảm giác hoang mang khó thể miêu tả.
Hai người tiến vào trong, chính điện thờ một pho tượng tướng quân samurai màu đen, đầu đội mũ giáp Kabuto, gương mặt bị che bởi chiếc mặt nạ móp méo. Trừ bức tượng ra thì trong điện trống rỗng, không có lư hương hay đèn nhang, vật dụng để tế bái.
Cao Yến tìm kiếm một lượt quanh chính điện trống trải nhưng chẳng thu hoạch được gì. Tới khi quay lại thì thấy Chử Toái Bích đang nhìn chằm chằm vào tường.
Sau một thoáng chần chừ, Cao Yến vươn tay chạm vào mặt tường, kinh ngạc phát hiện ra mặt tường nhẵn bóng như lụa, trong lòng bàn tay đột nhiên xuất hiện khí lạnh.
Thu ngón tay lại, thì khí lạnh kia cũng biến mất.
Cao Yến: “Tường này được xây bằng gì vậy?”
Chử Toái Bích cười đáp: “Da người, xương người.”
Bàn tay Cao Yến tay chợt khẽ rụt về, mi mắt giật giật đôi cái, cho dù can đảm đến mấy, nghe rằng ban nãy chính mình vừa chạm vào da và xương người vẫn thấy kinh hoàng.
“Hay là anh lừa tôi đấy.”
Thực chất cậu thừa biết rằng chất liệu xây tường đúng là có thể trộn lẫn da và xương người. Thứ nhất, cảm giác rất trơn trượt, thứ hai lạnh lẽo quá mức.
Mặt quỷ có nhắc đến việc lột da lóc xương, đưa đến đền đen để ngàn người dẫm, vạn người rủa, có điều ngôi đền trống rỗng, chẳng có nổi một thứ cổ quái.
Chỉ có bức tường màu đen, bậu cửa, phù hợp cho ngàn người dẫm.
A ——!!!
Tiếng thét thảm thiết đột ngột xé tan không gian tĩnh mịch, Cao Yến và Chử Toái Bích liếc nhìn nhau, đồng thời tìm đến nơi vang lên tiếng hét.
Vừa đi tới cửa liền thấy một người chơi đến từ Quốc đảo thất kinh chạy ra, trông thấy hai người Cao Yến thì tuôn một tràng lộn xộn, sau đó chỉ vào cửa chính thiên điện rộng mở.
Ngay đó có một thi thể bầy nhầy máu thịt, da bị lột bỏ, sau lưng rách toạc một vệt rất dài, xương sống bên trong biến mất.
Thi thể này chính là người chơi Quốc đảo còn lại.
Tác giả có lời muốn nói: Cao Yến mặt âm trầm: Ta thật sự không nhỏ.
Chử cẩu: Ta nhìn xem, ta xem xem, còn thật không nhỏ. Bảo bối lại đây nhìn xem, lại đây nhìn một cái, cái gì mới kêu thô lại trường.
Quá chơi lưu manh, khiến cho tác giả mãnh liệt không khoẻ, yêu cầu màu trắng chất lỏng bình phục tâm tình.
Bình luận rớt bao lì xì
</div>